The Writers Post
|
|
Lục bát Hoàng
Xuân Sơn Thư Ấn Quán xuất bản Hoa Kỳ
tháng 05 năm 2004 Layout tŕnh bày: Phạm Văn Nhàn Kỹ thuật & điều
hành:Trần Hoài Thư Tranh b́a: Hoàng Xuân Sơn Bạt: Cao Vị Khanh Phụ bản: Trần Quư Thoại Tác giả giữ bản quyền Copyright © Hoang Xuan Son 2004. Liên lạc : Hoàng Xuân
Sơn, #38, 14 rue – Roxboro -
Quebec H8Y 1M6 – Canada Email : son_hoang42@yahoo.com Tel:
(514) 685 0116 Return to The Writers Post |
Mở (nhà xuất bản) Lục Bát Hoàng Xuân
Sơn được ra
đời như là tấm ḷng của Thư Quán Bản
Thảo và anh em chủ trương đối với
một nhà thơ đă dành cho TQBT những ân t́nh văn
chương đặc biệt trong suốt hơn hai
năm qua. Trong 14 số, hầu như không có số TQBT
nào lại không có thơ anh. Có thể nói sự
h́nh thành của tập thơ này là kết quả của
một công tŕnh chung mà chúng tôi gọi là "project HXS".
Mỗi người trong nhóm đều có phần hành
riêng. Phạm văn Nhàn lo layout trang ruột. Cao Vị
Khanh lo phần giới thiệu. Trần Hoài Thư lo
phần in ấn, design b́a, t́m loại giấy in thơ đặc
biệt, và điều hành tổng quát. Riêng Trần Bang
Thạch th́ ở vai tṛ trừ bị. Trần Quí
Thoại cung cấp phụ bản. Và cuối cùng, là
niềm vui. Với anh, thêm một đứa con tinh
thần được ra đời. Và với chúng tôi, ít
ra, từng trang giấy lóng lánh giọt mồ hôi, và t́nh bạn hữu, cuối cùng
biến thành màu rượu đỏ. Pha thêm ngọt ngào cho Lục Bát HXS
của anh. Thay mặt TQBT và
Thư Ấn Quán Trần Hoài Thư Ngỏ Ừ ! xem sáu tám ngược đời chữ ngất ngư chữ câu đ̣i đoạn câu gọi rằng lục bát nằm lâu ể ḿnh đứng
dậy thành câu thơ rời. Ba lá Bao la em đồng cỏ tôi xuồng trăng ba lá sụt trồi tâm thanh rằm yên mặt nước khuynh
thành ở ba vạn kiếp hùng anh một giờ tôi chào em “ say hello! “ vẻ chi tiếng
lạ đuôi cờ vẫn nheo con mắt xưa cháy rực đèo phải chi núi lở c̣n theo sông về thâm xuyên em thọ tư bề quyển tôi mạt
rệp c̣n che nỗi ǵ ? tháng ba không ba Dựa
cột Một lần dựa cột nằm
nghe chim trời cá nước gọi về hư không trăng sao tưởng để
trong ḷng ai ngờ văn lục phai hồng
thế kia buộc vào một nhánh sương
khuya chờ mai nắng
lửa tan ĺa nguyện hư. Áo xuân
xưa Vịn hờ vai áo em xưa ngỡ cḥm mây trắng
bay qua vực hồng có đôi chim vợ chim
chồng hót tràn khe lănh rừng thông nắng trào ửng mùa xuân tới non cao du hồn tiểu
lụy hoá vào đại ân chín rồi quả mộng trầm
luân áo em trắng giữa
muôn phần cỏ cây. 1990 Gọi
bầy Sáng nghe chim nhạn kêu
bầy mới hay biển
độâng mùa cây lá tàn không chừng mây băo
lần sang níu chân người
ở lang thang dặm về mỗi chiều thắp
một tầng mê tiền thân huyễn
mộng kéo lê thê dài đêm ơi thoát dậy
h́nh hài cho mùa nhẹ trở trên
vai mộng nhàu. Chương
sông (Áo trắng dài như
biển như sông lồng lộng
nước hờ. chau) đi đi mây phất tang. đâu c̣n chi mong, ngó sầu âu một ḿnh rớt xuống ngôi
đời chùng ch́nh mưamưa chiều. xó - làm thinh
bữa, rời áo biển nom như
trăng. ngời như gương
lược. kín như trời, ngực
thơm thà đừng gặp.
thà hơn xanh rêu dại ủ
vết ṃn thai hương cổ kính đời
xưa cũng dường áo sông ra biển chớp
nguồn thôi giăng. juin 03 Tựa
như "Tôi như trẻ
nhỏ t́m nơi nương tựa mà sao vẫn cứ lạc loài"... Trịnh Công Sơn Nh́n trong con mắt
lạc thần lửa oan mê rụng lửa phần thư bay nằm trơ
xương thếp chữ gầy hồn c̣n nghi hoặc giữa quay quắt lời mớm t́nh gạ
gẫm tinh khôi sắt son chi nữa
vụng đời ngây ngây chờ nhau trắng cuộc an bày trên duyên phận nhỏ thắp ngày vị vong trăng phơi suốt một quăng
đồng nhân quần ai nữa ? c̣n không tuổi người đằng đằng sát một niềm vui giữa giờ khóc
tận ai cười buốt âm Hú đêm thâu mực đời.
trầm rưng rưng cung
bậc từ thâm xuyên nào gợn hồ một ánh
nước xao thôi nương về buổi hạnh đào
phất phơ buồn lâu vai đá cũng nhừ ôm hờ thân
tượng ngh́n thu gối trào giọt trời mù
giọt nghiêng sao thức hồn vạn
giả cùng lao xao đời mai về xương
thịt c̣n tươi hay mùa đă chín lụa ngời xuân thanh đớn đau xưa
cũng một nhành từ đôi mắt
lạc hết tinh anh rời thôi về thôi về cơ ngơi cơi hoang lương
với khóc cười tựa như. tháng tư hai ngàn lẻ một Bụi
bờ Một lần giải thủy phất phơ ḍm sau ngó trước bụi bờ ở đâu cũng liều mưa xuống gậm cầu ơn em vũ lộ ướt đầu tóc xưa. Buổi
sáng Buổi sáng làm t́nh làm thơ trộn chung đôi cái mơ hồ ngẫu nhiên vờ im thin thít một miền nghe trong yên ắng đă phiền lụy ra sợi buồn treo cơi người ta chớp giăng từ
buổi thiên la mịt mùng trống trơn vỗ cái bập bùng bước đi
phận mỏng cô cùng thế gian chào em bến mộng phù
trầm một phen trói buộc
tơ tằm thiết thao Hẹn xưa nhớ cuộc vui nào hào hoa áo cũ mùa tao ngộ về có là ngan ngát t́nh quê chao ơi nếp rũ c̣n khuê tóc nồng chừ theo cái bế cái
bồng sợi tơ chỉ
thắm vẫn ḷng mai sau ? in h́nh khất một bể
dâu mà trăng thiếu
phụ quên mầu áo khăn Buổi sáng nằm nư chiếu chăn trở vai nh́n suốt vệt
hằn thâm xuyên. mai 2002 Vẫn
ngồi tặng Cao Vị Khanh Ngồi bên cửa lọt ưu phiền dễ chừng năm
tháng đă quên ḷng người một ṿng dang rộng
xa khơi một ôm hụt
hẫng phiên trời thâm căn ngồi nghe thương
thế lịm dần với mốc meo
nắng với tần ngần mưa với mưa với mưa với mưa với môi bằn
bặt âm thừa khổ sai ngồi bên lệ cổ
di hài dễ chừng năm
tháng đă dài thiên thu ngồi vàng vọt bóng trăng lu với riêng ngồi
lại ao tù thiết thân. cuối tháng bảy
không hai Lượng
xuân Ngửa ḷng uống một
lượng xuân chén nâng đầu ngơ hoa trùng phùng tươi thấy trăm hồng
diện bên đời và mắt môi sáng giữa cười thanh
thiên chén nghinh trút hết lụy
phiền chén ngây ngây mộng b́nh yên cơi người xin nồng cạïn một chén tôi mừng uyên ương giữa núi đồi ly tan. avril. 2000 Tà huy Ngồi nghe phương
bối rụng dần hồn sơ thu lănh ngoài
sân qụa về âm khàn nhớ bạn xa
quê ḷng anh cũng nhớ
trăng thề xiết bao c̣n trong thương
thế cách nào cũng không vợi
hết trúc đào nắng xuân giờ đây
sương khói thất thần ngàn thu lạnh bởi
một trần mây sa giọng thương năo
nuột trăng tà giọng rù bóng tiệp
với tà huy xưa. Làm thơ Làm thơ ơi hỡi
làm thơ cầm lên bỏ
xuống một tờ giấy trơn nước đâu
tắt nghẽn giữa bồn mẹ ơi, cá mú làm
răng chết ch́m ? Như tim Những bài thơ cũ
như tim như tơ gan, ứa.
như ĺm lịm mê một chữ phiên không
ra. đề lên tiệm thức,
nhớ. niềm quê trễ tràng ai quay đi mà chân hoang
mang mượt óng lưng.
hương trộm. vai. choàng khuê dung nét ơi ! chiều tấy không cùng đêm như hoa
tưởng như lồng lộng trăng miệng cười thèm ? nhớ môi chăng
? cắn đôi hạt
ngọc vỡ mằn mặn tim. 15.07.03 Giải Sau cơn mê giải tán.
ḿnh một tan biến
giữa hành tinh mù mờ phải là đây.
đời thực ? mơ ? chút cồm cộm
nổi hững hờ thịt da tóc của trời sương tuyết pha tóc người mấy
sợi phồn hoa lạc loài chưa hề tâm.
nguyền. phôi thai ḷng đêm vẫn
trở bên ngoài mộng du chân trên mắt cá
tuyệt mù c̣n nghe bước
dẫm ngh́n thu tội t́nh thôi nằm. giải với
điêu linh với trăng thất
thổ dị h́nh cưu mang nhỡ mai sau vết hoang đàng buồn chân chim. nhớ trần gian lại
về. cuối. tám. linh hai Dặm
trường ( gởi Trần Doăn
Nho ) thân chín ủ ê qua sông mới thấy mệt mề truân chuyên Trầm Hương từ độ bưng
biền đă tơi cánh áo vạn miền khất
du con mắt đất kẽ ngục tù bàn tay sẻ nhón thiên thu về trời bây giờ hồn đậm trăng khơi nửa mùa thuyên nửa cuộc hời nhân gian. octobre 2001 Đi
đường Khi cầm tay số
bẻ ngang là xe đă lội
xuống đàng lưu linh cuộc đời
như thoáng rượu khinh uống vô cũng
nặng mấy thành máu xương ừ thôi, ḿnh kẻ
đi đường vọc tay một
nắm mù sương cuối đèo. Tím
chiều Mây hoe trời tím
giải chiều lượng tâm ở
ngón phù điêu huyền cầm tiếng hồ vỡ đại ṭng lâm hiu hiu trầm tử vết chàm dung nhan ngồi nhây sợ
nước lan tràn suối khô cốc đă
lầm than mấy mùa mấm mồng thuađượcđượcthua ngoài thiên nan đă cuộc
cờ khổn vây ngồi nhây không chóng th́ chầy đỏ hoe mắt
tượng khíu ngày thanh thiên tím chiều trơ
trất b́nh yên thèm nghe một chút
mưa hiền thở than. (chia tay VTH - Scratch) 0303 Chữ
biệt tặng chị Bích
Huyền Chẳng đành lối
cũ mang mang một đi dạ ở tâm hàng phục nghe như tiếng gọi
con trăng thề vỡ đôi con nắng
phu thê điệp trùng suối hồn ngậm miếng
thủy chung mà đâu suối máu ? chẩûy cùng thịt
xương thôi sương hoa
buổi lên đường hàm ân vĩnh quyết tỏ tường thai nhi. tháng bẩy không ba Đợi xe
chiều ba mươi, cảm Co ro h́nh tuyết xô về trên môi đốm
lửa dài lê thê rồi bây giờ xe cộ nằm nơi người đâu
lặn lội giữa đời vô tri cuối năm rồi
đấy chứ ǵ ? nghe trong toan tính bấc ch́ gọi nhau một giờ tuyết vẫn trăng
phau một đời
xổ tóc bạc màu khói hương. giao thừa Canh
Ngọ/Tân Mùi Bài cám
ơn trên lưới Gởi bằng
hữu Quán Văn Nghệ Cám ơn, vi vút một
đường tâm tư bằng hữu
thắt rường cột ta rộng thêm chút nữa,
giang hà tươi thêm chút
nữa thịt da của đời xin cám ơn, đẹp
nụ cười trăm câu thân ái ngọt
lời ca êm cám ơn người cám ơn em con sông lá thắm xuôi
thuyền nhược vong cám ơn chữ nghĩa
một ṿng trăng thiêng cổ
độ hừng đông mặt
trời cám ơn vi tính, lạ
đời hong nhau bếp lửa
nh́n khơi tị đào. tháng tám hai ngàn Đọc
Thảo An, Mùa chớm trăng Phóng bút vào nơi thâm sâu vầng trăng bỗng nở nên mầu mực tươi c̣n khăng khăng dạ yêu dời chuỗi thanh tân với gọi mời sương hoa ô ḱa ! liền lạc xương da hồng ân vẽ một quê nhà nắng mưa điểm tranh lên nụ cười vừa dấu khắc bỗng
cạn huyền xưa nỗi niềm bây giờ khép nụ thuyền quyên ngàn năm sóng vỗ hương nguyền mới như. tháng 8 - 2001 Collage Cao Vị Khanh ( “Từ Lục Bát Dỗ Em”... Thư Quán Bản
Thảo tập 8, tháng 11
năm 2002 ) Mặt trăng lầy dấu
phàm phu đất. co cụm
lại sương phù thủy giăng buồn là buồn.
hết ăn nhằm hoa lem tục tử suối trầm sông mê buồn. vậy thôi ở không về tự thân xô ngă hồn mê mỏi c̣n. mườimộtmườimột
linh hai Đọc Hoàng Lộc - Ra tù về lại Hội
An Trăm năm chừ
lỡ cuộc về Gởi Chương,
Lộc, Phổ. . . những tâm hồn
mắc cạn Trời mưa ray
rứt lệ ṃn em ơi đá tạc có
tṛn hay chưa ? ta về ấp úng t́nh xưa người trăm
năm cũ như vừa mới ai ? chao ơi thiệt tội đêm
dài nghiến sâu thân thế lạc loài thể thân chừ trùm cái bóng phân vân về mô cũng
đụng chút gần thịt xương chiếu giường ai
trả mùi hương ? trăm thương c̣n
sót một đường
chim bay ta về nhang khói lắt lay thôi âm hồn nọ vẫn ngày dương
gianï tả tơi một
nắm hương vàng cỏ xanh mồ mới tro tàn cuộc yêu ta như cỗ máy
đứt thiều hồn ngất lịm
với trưa chiều mung lung đêm vơi cơi thế bập bùng giọt trăng giọt
rượu vàm sông bến nằm ta về như gợn gió âm ở lâu vết buốt ngực trầm tích kia giọt mưa giọt
lệ đầm đ́a thất phu nḥe buổi ta về trắng không. tháng mười hai
ngàn “Buồn
chắn tă” Vệt son cháy tịch dương
hồng (*) chao ơi môi má c̣n hong giữa
cười ? ( ' ) - ( ` ) hóa dạng đôi
mươi ( ? ) chi nơi ( ~ ) (. ) lời âm cung ầu ơ ( x ) tánh khật khùng (./.) hai phương biệt sầu chung mối
buồn hoa gầy tạng vũ mây tuôn giọt bay về
nhớ cội nguồn xa xăm bừng cơn hú họa
thăng trầm b́nh minh khóe nhọn mù đâm cổng trời. juillet 2003 (*) tên tranh, Khánh
Trường Tuyệt
t́nh “ đừng tuyệt
vọng, tôi ơi ! đừng tuyệt vọng” TCS Lặng nh́n cúc áo trôi xuôi mở ra cơn gió đất trời tịch liêu tôi đi giữa khúc
đại thiều đàn muôn xưa ở quạnh hiu bây giờ bên đồi một mảnh trăng
khô màu son ai nhạt cơ đồ viển vông bay đâu mưa ? cánh bụi hồng nh́n chi nắng sớm về cong mắt
chiều Môi hạnh Quỳnh đêm xiết. yêu đốt vin tờ
mộng dắt d́u lửa hương lạnh ghi âm suốt con
đường khúc ca t́nh tự trầm hương ră rời Tôi bây giờ tôi à ơi ! hát xoang muôn điệu mồ côi thạnh t́nh. tháng tư hai ngàn
lẻ một Loanh quanh
loành quành Đưa tay rùng một nhánh ḿnh nửa trưa hạn
xuất dập d́nh nắng nôi ban ngày tự lúc run môi lân la cọ quẹt
đôi lời chác chia hai ta nhập một khôn
ĺa lưng đâu ở
suất đầm đ́a thái
hư cớ chi buồng
rộng tâm từ mà không yêu nổi tàn dư cuộc bày dễ hồn
phương tán mây bay ? bóng trưa trầm địu xuống ngày trích tinh Quẩn quanh vần điệu
xập x́nh chữ t́nh nôn nă không ta th́ người rùŕâmvận tới lui hết than nắng
nhọc lại cười
trăng hoa ơi ! ḿnh trong CƠI NGƯỜI
TA bịt hai con mắt ảnh nḥa bóng tan mịt mùng thơ (thẩn...) thở (than ! ) quẩn quanh vần
điệu mơ màng tứ chi. 06 nov. 02 Tin thơ * Ḷng anh muốn nói đôi
khi nh́n con nắng hẹn
nhớ ǵ mây bay đêm trăng
đồi hú gọi bầy sói hoang đồng
nội nhớ ngày đi rong ḷng anh cũng muốn
khóc ṛng sông xanh quê ngoại
nắng hồng ngơ mai sợi giăng tơ
nhện u hoài con chim sẻ nhỏ cùng
thời lớn khôn * Tin thơ nhạn
đắng qua hồn cuối mùa sông biển
nghe buồn kẻ đi thôi th́ ngàn dặm chia ly sầu thương
người có nhắc ǵ đêm hôm ở đây phố
cũng hao ṃn dặm tŕnh khách lữ
với con đường gầy hỏi chiều ngơ
ngác bàn tay khói lam và nỗi khôn khuây
nhớ nhà. Gọi là thời trai, với
Ngô Vương Toại, và những mùa hè
ngợp hương yêu Mùa hè. Tiếng nấc
phương xa tiếng chim dụi
mỏ tiếng khà trong mây tiếng hôn êm. mảnh lên đầy tiếng âm u một hàng
cây thở dài tôi ngồi nhập
tiếng khoan thai nghe em tiếng khẽ tóc cài trắng hoa mùa hè mùa hè đi qua mùi hương rậm
gió gọi là hương yêu Bay lên đời bay lên chiều lên cái diều
đẹp bay theo cánh đồng yêu người vô
lượng không không đứng yên dũng
sĩ bước trồng tim
si yêu hồi gió tạt vu
vi trăm năm bóng
ngựa dễ ǵ yên hoa ngắm theo con mắt
nắng ḷa thiếu âm một
độ dương tà một
khuyên bay lên bay lên hồn quyên sinh là tận giữa
triệu thuyền quyên vây. novembre. 03 Về
lại, đêm. Tuyết muộn Đêm chườm củi, khói ngây ngây nhà ai sưởi muộn cuối ngày đông miên bước chân đi giữa vạn miền về nghe một chút b́nh yên phập phồng đă quen đời gánh mênh mông vết thương vết nhớ mặn nồng vết đâm cỏ rơm này dúm lửa tàn có hong được chút t́nh tang thuở người như xưa tuyết lẳng miệng cười về se hứng chút bồi hồi thịt da vẫn tóc mướt lạnh ngân hà vẫn đêm ch́m giữa ngân nga lũng đồi. tháng ba hai ngàn lẻ
một Ẩn t́nh Thôi về ẩn chút t́nh
tôi cho cung ngón bật tay
rời ră đau giọt khuya đàn
vỡ muôn mầu sắc thanh ngh́n cơi nát
nhầu hoa tiên ḍng thơ phương
bối tật nguyền cũng bay thinh lặng
vào triền miên ru ngủ đi phiền
lụy sa mù ngủ đi, mùa cũng
phù du tới người. Chị em
thơ Buồn buồn cơng chị đi chơi bế em ra ngơ nhà
người nói thơ hát cho đỡ tủi cơ đồ trăm câu thân ái ru bờ bụi hoang đầy thơ cho đựng bát vàng nghiêng trăng nhân
loại b́nh an rót về vịn em thơ đứng giữa hè thắp t́nh chị sáng
mù mê bụi hồng hát lên thơ hát lên chồng trăm năm đá
tảng một ḍng sông ngân chị em thơ nuối vô ngần hồn lên vạn kỷ trùng hưng buổi người. tháng mười
một chín chín Kiếp
rong Xa rồi kiếp
kiếp rong chơi cỏ đau chân xót có mời
người qua trên vai hồn cũ khóc
oà hạt buồn châu
lệ thấm qua đời chiều ướt mềm
cả vạt thương yêu có buông khăn trở cho
tiều tụy nhau gởi đi nhè nhẹ
qua cầu hôm nay gió tịnh ngàn sau
băo cuồng. Kư hiệu Mỗi lần đi một hỏi
đường tôi chậm lụt
giữa nộ cuồng thế gian giữa trăm khốc
liệt giăng hàng t́m đâu tôi ? ở ngổn ngang
sự t́nh đêm = tiếng thét hoảng
kinh ngày + thêm nỗi dị h́nh
cưu mang tôitôiemem mơ màng tưởng dăm phút sống tào khang nghĩa t́nh giậnǵgiậnǵ làm thinh nói đi. nói chút rung rinh miệng lời nghe không ? chuông đổ ba hồi bước đi
gắng gượng ừ thôi cuộc đời. 26-7-02 Mừng
gặp và biết PhạmVăn Nhàn Gặp bạn. quá
đỗi mừng ơi tiếng xa xăm.
gọi tiếng cười bên
tai phải rồi bóng lạ giêng hai đă hồng nguyên
đán riêng ngày tri tâm biết nhau ḷng tỏ chút ḷng ôi thơ ngây giữa mù
tông tích c̣n cứ cười
như dạ c̣n son giọng kim giọng thổ giọng ṃn khách
phương phải rồi nhau lỡ độ
đường giữ chi một vẻ
sầu thương cuối chiều cứ cười như mộng c̣n treo chút thơm hạnh
ngộ kimkiều đẩy đưa ___________ 1 nov. 2002 Tôi
huyền Tôi làm ǵ. đêm hôm. khuya
? làm ǵ tôi ? mặc kệ.
tia nắng tàn bỏ đi cái ngán ngẩm tràn cái men lự thẩm từng hang hóc đời làm ǵ tôi làm ǵ tôi ? làm ǵ cũng mặc tôi
tôi tôi huyền. hai tháng tám không hai Tán mộng vết hằn ở mộng thâm xuyên là tôi thất tán trăm miền cỏ
hoa em ? đâu ? nơi tóc trắng x̣a đời chưa
phủ dụ niềm da thịt.
đừng đôi đầu sông nước rưngrưng biết đâu là sợi
tơ chùng trăm năm dang xa tôi. điểu, thú nằm thân đau cung tiễn hồn trầm vạc sôi nơi đâu em ? thâm ư, trời ( __ ) cho bể ải
ngàn khơi đắm cùng. 16 nov. 02 Dáng tôi dáng
chiều Dáng chiều mịt
mịt khum lưng nhá nhem tôi giữa kín bưng
hồn người ngồi buồn thở một lúc chơi nghe mùa dương
cực thở dài phúc âm ngón chia ừ hử ngón cầm mà đâu chẳng
thấy hồi tâm ngón về ? chụm môi thổi túa xuân hè nào thu ngắn
được đông tê tái bồi dáng chiều nom lại
dáng tôi đêm hừng hực
cháy lửa bời thiêu thân. 09 mars 03 Thăng
khúc ở bốn mươi Dịu dàng tâm dịu dàng âm nghe tơ rung một phiến
cầm thiết tha buổi mai. cứ
thế như là chim non dụi mỏ.
trời. và sương thanh dịu dàng em dịu dàng anh bốn mươi
năm một viễn hành dấu yêu nồng nàn trưa lênh láng chiều và đêm rót xuống
rất nhiều mật thơm dịu dàng ôm dịu dàng ôm khe khẽ khe khẽ vào hồn nhau___________________________xưa ngày đầu năm
lẻ bốn Đọc
Hồ Trường An, Thiên đường t́m lại Ngủ. ch́m khuôn mặt.
trẻ thơ cơn mộng thắm
đâu giữa mùa xanh non đánh thức mắt
môi chín ṛn trái. xui cắn ngập
bờ son điệp trùng diễmdiễm ngày êm tơ nhung hồng tươi bông
nhũ ngập ngừng. cánh.
nâng vườn ngọ hoa cỏ phật
phần rướn sâu chồi
biếc tràn ân sủng đời mộng nằm khuôn rập đưa
thoi nhịp nghiêng hư
hảo ngọa đồi
trăng mê. 8/02 Suy tôn Khuya rất mông. dấu chân
về ngù trên phiến lá tỉ tê giọng
buồn chan. dầm bátbátmưatuôn lẻ loi hồn cũ cương cường
điệu tân ai dang xa nghe đôi gần vút xung thiên hạc phật phần cánh suy ngón vin mai phục
trường kỳ đón. hơ hỏng
một sầu bi trụi trần xé đời quỷ quyệt phù vân bàn tay nghe vụng sinh phần láo liêng người về hả
một cơn điên mưamưa. dứt
lạc cơi miền tấn phong. Không ba. tháng tư cá,
đọc Hà Nguyên Du Cám ơn Cám ơn em, chiếc
cổ tṛng vô thân áo. ấm. chút
nồng nàn. xưa cám ơn em vạt
trời mưa nước hắt
lưng. trộm. vai đùa cợt. hương cám ơn em, ngọn má
hường gót son thắm buổi
mười thương hẹn ḥ cám ơn em, bước
mày ṃ từ đăm
đắm mộng vào phơ phất
hồn cám ơn em, nụ tràn hôn đồng-khô-nước-hạn-băi-cồn-ngu-ngơ c á m ơ n e m m ộ t
đ ờ i t h ơ cám ơn vụng dại nước cờ
khổn vây. fev.04 Xứ t́nh ( lâu không đọc
thơ t́nh) Nâng hoa. sương.
trầm mặc cây vi lô trứng rụng.
bướm ngày phiêu sinh ta trăm lạt buộc
vô h́nh ngất ngư
đứng giữa phồn vinh cuộc đời em c̣n ngâm tẩm hong phơi nhụ hương
đă thắm cuộc hời nhân gian để cho
sương nắng bàng hoàng mà ta vẫn đấy lầm than xứ t́nh hỏi ḷng buồn cứ u minh âm âm từng nỗi
cực h́nh dấu yêu em bay phố thị trăm
chiều nh́n ta một bữa hồn xiêu lạc dần. .
. .............................. thượng tuần
tháng mười linh hai Về thôi ( Giang .) Mai/Bích Ty Thôi niềm u uất
trần gian giải mê từng cánh
nhạc vàng hoa âm sâm thương chiều tiếng lặng
thầm đầu cơn gió
trở cuối trăm năm dài thương gầy vin một nhành mai cỏ non chân xót
thương hoài dặm xanh về thôi trăng
tỏ ngọn ngành bóng riêng ở lại hồn oanh yến c̣n. tháng mười chín
tư Loay hoay cách
mấy cũng về Buồn t́nh phế
thải lên cơn nhân gian sốt vó tủi
hờn đem chia phần tôi một đoản mây ĺa hồn bay khuất
xứ mộ bia tṛng trành đường
chiều sắc loạn rơi nhanh nơi nao biền
biệt uổng thành truy vong ngó lên trùng cửu nao ḷng ơi thăm thẳm có
hoài mong nỗi đời bây giờ định hướng
t́nh tôi nắng treo một chút
bồi hồi thịt da núi non lấp mấy
phần già con sông tà niệm chẩy qua h́nh hài bất đồ ư nguyện sơ khai giữ tôi nguyên vẹn thở dài môi sinh. avril 2002 Đường
nguyệt Lên đồi ngóng gió
thênh thênh cỏ tơ đâu
mặt tóc bềnh bồng trôi phần dương
chừng đă lên rồi ngh́n cơn nắng
lửa đốt ngời mộâng xa đầu non chim
lẩn tiếng gà bỗng nhiên đ́nh
thủ h́nh ta bóng đời so buồn lệch
một ṿng chơi đến đây
đất lại nghe trời than van nghe dưng niềm
vọng hoang đàng hoài âm ḷng cũng
khốc tang chuyện ḷng ngày qua đốm sáng
mơ ṃng tưởng xanh nắng
sớm tưởng hồng sương khuya lên đồi xao xác
mộ bia chân theo đường
nguyệt bước về thảo hoang. Đinh
Cường, Những trái su xanh ở
Dran Những hồn tranh
cũ cưu mang chiều thương
giọt nước vô vàn bến sông tóc đêm màu lạ vô
cùng Dran sao lệ ướt rừng Đơn
dương (*) đồi xanh em gái má
hường ḷng xưa rẫy rú
cũng dường chiêm bao em. con sóc nhỏ nơi
nào giàn su dẫy
mướp cúi chào phong linh ơi con gió tạt vô
h́nh bờ môi hoang thảo
mắt t́nh nắng trong nhớ người hiên
thúy nằm mong sợi tóc uyên vẽ
suối ḷng tựa như. (*) ư Nguyễn Đạt Cuối
thu, lạnh Cái lạnh bắt
đầu trưng thu mỗi một năm
một rút dù thân tâm đời chùng ngang vĩ độ âm nỗi kinh mang sợ tuyết lầm băng tan đành thôi trán lửa
quy hàng ṿng tay ôm đóa mơ
màng tịnh liên đời c̣n dăm phút
đảo điên cái thâm cái lạnh cái triền miên ru cuối ngăn ở dạng sa mù cuối đời in một mùa thu vơ vàng. 1 octobre 2001 Gợi t́nh Sâu, nằm. cấu
tứ hoang mang (*) ngọc ung se kết nên
ràn rụa tim vương tơ
sợi máu im ĺm đến thác
đến thác. nợ, ch́m hân hoan kiếp mai gợi chút t́nh tàn cuộn. đo vóc
vạc tầm tang xứ đời như hương
như hoa tẩm lời như mật như
nguyện như trời rót thơm. 13. 07. 03 (*) Quách Tấn - “T́nh
hoang mang gợi tứ hoang mang” Hồ thu,
chân sáo Trời thu sao tịnh
cuối hồn nghe luồn rét ngọt
bồn chồn chân đi đầy âm. đêm. cơi
nặng ch́ bước giang hồ
vặt kéo, tŕ những đâu ? nhớ đời
tươi tắn xưa. lâu nhớ vai gầy
lẵng qua cầu hát ngao đêm thu phất
phới hạnh đào vàng tay chín cả ngàn sao
tự t́nh. Gạch
nối Trữ lượng tôi đầy ắp t́nh vườn thu bến
lạ nương h́nh suối sông mặt trời bỏng cọ ngang hông cháy lan từng cụm
lửa hồng xuân quên sáng ra trẻ với khôn
kiền ngh́n khung một gạch dính liền tôi em. Nếp nhà Nếp nhà chui măi cũng quen ở lâu cũng chán bỏ bèn xuân thu ra đi một rạng
mắt mù phủi hai tay nắng nghe cù rũ mưa nếp nhà ơi...
hỡi... chiều. trưa bỏ con cu gáy rục mùa nhân duyên ra đi địu/gánh ưu
phiền sá chi một đỗi thuyền quyên nhẹ
bồng nếp nhà trăm vạn gai chông bỏ thương.
vương tội đạp ḷng sút tim ví mà cây cỏ lim dim đưa tay sờ một vết ch́m dưới sâu. jan. 02 Tâm
đời Thân dài hát kinh khổ
đau nhếch nhác ḅ qua
sậy lau thụ h́nh ôi tâm đời thiêng u minh bấu xấu vào
nỗi lạ t́nh riêng mang đi tan đi tan
đi (tan) dữ dằn mộng
hóa tin bàng hoàng nghe hát nghe hát kinh u mê sớm mai trở dạ
chiều lê thê nằm huyền hồ trôi
mịt dây âm thân lênh láng buổi truy
tầm mộ bia. 26. 03. 03 Quy hàng Hai bàn chân lạnh đêm. khuya áo sương
đắp đỗi qua mùa tuyết băng mỏng manh là sợi tơ tằm hoang mang là tiếng
thơ thầm gọi tên là trăm con chữ
tật nguyền t́m môi. vai mỏng bên triền vực thâm lắng sâu lắng xuống oan cầm tả tơi chút
thịt xương lầm buổi đưa người về c̣n sớm ? hay trưa mà nghe hưng phế lạnh vừa heo may tiễn cung. vút một đuôi mày hỡi ơi t́nh lụy ngón tay trễ tràng lệ từ trích
một nét ngang (*) nguyền thân
đuối. lả quy hàng mỵ
nương bốn. mười
một. lẻ hai (*) Chữ : Cao Vị
Khanh Ngựa.
Một Xuống đồi đứt một dây
cương hỡi ơi bóng
ngựa vô thường tuổi ưu sinh tôi nhằm buổi oán
cừu đau thâm ḷng mẹ giữa cưu mang đầy đường nào xa hút tầm tay mà trăng quên sáng một ngày ấu thơ một ngày khôn lớn phất
phơ buồn sông trăm nhánh hoang bờ bụi chia sông thiêng nào có hẹn
về trường sa lộng
hí năo nề ngựa ơi tà huy nắng thắt
lưng trời quê hương ngh́n dặm chiều rơi... mỏi ṃn... tháng ba hai ngàn Bi câu hành Hạt Cát chuyển ngữ Lạc lĩnh
đoạn an cương Câu ảnh hống vô
thường Cừu thời oan
thế xuất Thống thiết
mẫu can trường Hà lộ viễn thủ
khoan Nguyệt vọng
thiếu nhật quang Trưởng thời
đinh linh khứ Sầu ngạn bách phân
hoang Hà ước quy giang
phương Trường sa mă tê
thương Tà huy không bối
nhiễu Nhật văn thiên lư
hương. 7-4-2000 Tóc em ngày
hạ Chiều nay gió lạnh
ghê hồn đưa nhau về
suốt cơi tồn vong kia tóc em ngày hạ chia ĺa sợi tan theo nắng
sợi về với mưa sợi nằm trên trán
anh thưa đời hoang từ
nối sang bờ lăng quên ở đây rộng
lắm ưu phiền nhớ trùm lên nỗi
hoặc huyền thâu đêm có như ḍng lệ
ướt mềm anh xin được
khóc dưới thềm trăng xưa bây giờ mắt băo mùa
khô trong anh rụng hết
những giờ hân hoan nuôi quên ngày tháng vơ vàng sưởi giùm nhau chút
lụi tàn đam mê. Rừng tre Gởi Hoài Khanh Thôi về sấm động
rừng tre (*) lá xuyên tâm mật lá đè thân nghiêng chao ơi lâu quá diện tiền e ba vạn quyển ngh́n thiên một tờ đầu đời ở vậy rất
thơ xế đời ở
vậy rất bờ bến trông. nov. 03 (*) chữ : Hành Khoai Qua sông Tặng một cổ áo treillis Theo mùa mận chín qua sông
(**) miếng thơ miếng
đạn miếng tṛng trành hoa nhớ em ngọn
nước la đà nhớ chiều phố
thị mưa sa ngợp hồn qua sông h́nh bứng giữa
cồn dáng neo băi quạnh thân ṃn hóc hang giày bùn áo trận mênh mang qua sông vội ánh sao tàn
bến mơ cơi riêng mùa hạn
chắc giờ ? trái chua mận cắn chia bờ xót________________________xa tháng hai lẻ bốn (**) “Qua Sông Mùa Mận
Chín “, thi tập Trần Hoài Thư Cơi chia Vạt nước
hắt sương đi xa trời mưa quyên
đỗ thâm tà áo bâu nên thơ từ vụng hôn đầu muối chan môi lệ đằm câu mặn
nồng bề ǵ tóc cũng
phơi hong sợi trăm năm có
nao ḷng bể dâu ? vắt hương cạn kiệt đàn
sầu băi trăng chín lộng mùa sâu uẩn quỳnh xưa c̣n tản mạn
thiên kinh ơi con bướm
đậu tang t́nh ngũ cung vàng âm. mai, khổn tao phùng trói nhau phương
hướng mịt mùng cơi chia Sông về thiêm thiếp mộ bia đăm đăm
hồ mị ô ḱa ! giấc ai ? lạc trần chuông mơ
bi ai tàn nhang khuya với chuôi
dài đẩu tinh đầy trời mắt lạ cung nghinh triêu dương ánh
cũ có b́nh yên chăng ? rề rà xếp áo cùng khăn rớt rơi c̣n chút
bụi hằn tâm si ở hoa cương ngạt xuân th́ nhành khô xác mượn chờ chi bụi
hồng đá vàng tủi nợ gai chông trăm năm gối
nhẹ tang bồng thốt thưa (thơ cũ như là áo
xưa chút hương theo gió chút mùa gửi trăng chút
phân vân duột tơ tằm chút ḿnh lẫn chút trăm
năm bùi ngùi chút thân da thịt sần sùi chút tà dương
vợi săm soi tuổi đời) Chén hoài ẩm một chút thôi men xanh cổ lụy
nước ngời phúc âm hát rong một chút sanh cầm nốt đen luyến láy tan tầm cuộc chơi. chín cuối, không ba Giọt đằm đằm
giọt . quyến tinh khôi giọt môi hôn. nhớ
giọt cười đăm chiêu giọt xa xăm trắng băi chiều giọt gần gũi. kín một điều
thương tâm giọt đi giọt
đến âm thầm mai rơi giọt lệ trầm ngâm tuổi trời. tháng sáu không ba Bài thơ
dịu dàng Dịu dàng em đến bên tôi h́nh như... h́nh như ḿnh đă biếng
cười rất lâu từ trăm năm
chụm mái đầu từ xanh thơ dại
nên mầu tóc tơ từ yêu thương
lẫn vực ngờ chẳng qua chút bóng
sương mờ đấy thôi ! hăy tin rằng : bấy
cuộc đời yêu em bạch nhật suốt trời thanh
thiên hăy tin rằng : thịt
xương liền vào trong muôn kiếp lậm tiền duyên nhau sá ǵ một gợn bể dâu đă se cùng tát lượng sầu nhân
gian cho xin lời, tiếng dịu dàng xin nhau đắm giữa vô vàn cuộc yêu. tháng bẩy hai ngàn Trận liều Thở hắt ra một trận L-I-Ề-U ngón tinh lực cũ bay vèo thinh không ngất ngư vạn
thuở trời trồng săm soi cái lạnh vào
trong hang cùng thôi đành bỏ phố không dưng về chân hoang dă sống lừng chút
xưa nghe đời cật
ấm đong đưa mà thương nhiễu
loạn t́nh vờ thế gian dài con mắt ngó điêu tàn c̣n khêu gợi chút hở
hang t́nh vời ? nhắn nhe c̣n ? hết ? miệng lời nóinóinóinói nói. cười phất phơ bất đồ thân thế cầu bơ đụng vô cầu
bất phạc phờ tóc râu. mai 2000 Sa cơ Môi trầm vết
lạ thương sâu cắn răng máu
bật đỏ mầu uyên sơ đầu ngày yêu
vội sa cơ mai sau nắng héo trăm
tờ diệp non cành du phương
địa e c̣n động ḷng với
chút t́nh con nghệch ngờ. Bất
đồ, sống dậy Lên gân giữa lúc không chờ không đợi trùng
thẳm phất cờ máu xương sáng nay ngắm một nụ
hường mới hay si dại là hương của
trời chiếc răng
khểnh chiếc răng cời là duyên bất
định để đời cho
nhau ồ ! ngấtngất lượng bể dâu trói thêm trói chặt vào mầu tái sinh. 12 mars 04 Vân hà, đọc Hồ Minh Dũng, Cồn Mây đêm. xuôi về ngọn
nước hiền thấy trăng không
ngủ thấy miền nao nao trời đất ḷng dạ ngọt ngào con chim khách lữ đọt cao mây nh́n tiếng đời trong khoảng lặng
tim thấm vô tích cũ im ĺm chuyện xưa t́nh đầu kim
buổi thêu thùa mai kia hoa nữ gió lùa tóc
vân. tháng 11/99 Hẹn cùng một buổi mai lên dốc trời miên
thẳm hát rền tiếng mây ồ sương đă kín vai
ngày mà vai em cũng buộc gầy xương hoa hẹn nhau về độ giang hà nghe hồn thủy
mật phù sa tuổi đầy băi đời cho cánh thuyền say hẹn cùng trăng nữa mai này tịnh ân. Tăm
đèo Lên đèo heo. mất hút.
tăm em tan cánh gió bay trần trụi. tôi quađờiquađờiquađời dễ chừng hơ
hỏng vốn lời ngất ngây một hàng cây.
đếm. một hàng cây dăm hàng cây đếm chôn ngày hiện thân cây và em bóng tần ngần tôi là tôi của chút
phần lá lay ruồng t́nh cũng
đến loay hoay ầu ơ cái nết
trật trầy. lơ mơ yêu tôi và em và thơ c̣n phiêu phiêu giữa
một tờ chung thân. juin 03 Tịnh
sơn hành Trưa nằm rũ
liệt ao chuôm tre c̣m nắng bệnh
nhuốm hồn thang mây gà con núp một bụi
gầy kêu người giục
giătàn cây bội hành hạ hồi dẫy
tiếng ve xanh giọng ngâm
trường thủy lên gành đón phong hồ sông mắt
đỏ di tṛng triều âm con
nước dậy ḷng đăm chiêu trưa khan gió nhốt
buồn liều không chừng tâm, ư
cũng chiều chuộng đi mai sau đời dẫu
kiêu kỳ cỏ khâu c̣n một chút
ǵ tịnh thanh. Ḷng tôi tuy
thế mà quèn chưa sông đă
nhợn chưa thuyền đă
run đời chưa dâu
biển đă chùn đời như
một nhát chổi cùn vứt đi tôi nghe tôi nói rù ŕ h́nh như gượng một chút ǵ h́nh như ? Đọc
Lương Thư Trung, Bến bờ c̣n
lại_____________ Bến bờ xa bến
bờ xa con sông ngoảnh lại tôi và luyến mê trời ơi ! vạt
nắng sau hè thơm chi mùi đất
điếng tê cơi ḷng nát tôi từ dạo phiêu
bồng mà in phế phủ ? sói ṃn tâm xưa ngợp ḿnh con
nước ầu ơ phù sa nhịp đập cũng vừa tấy sưng bóng chim chiền
chiện truy lùng tổ non mái rạ ngập ngừng hơi
mưa biết đâu vàng lúa thơm mùa bến bờ ngóng
lại c̣n ngơ ngác nh́n. tháng 2/2004 Hạ
tuyền Nghiêm . đi qua đó .
mặt buồn mà trăng sáng rỡ
đêm . khuôn hạ vàng óng mềm hệ lụy
đa đoan thương vương
mấy cơi xanh . toàn vẹn . im thơ khúc mắc .
dấu chấm . gh́m cơn rung hối hả
nghe ĺm lịm . trôi đừng nói .
đừng . thêm nặng lời mặt nghiêm qua đó buồn khơi lạc
ḍng cứ yên sắc
trời mênh mông để hương
d́u dịu lên nồng nàn . cay thôi th́ t́nh như heo may hồn như cỏ
dại như cây phạc phờ . song thất không ba Tĩnh
sắc Ướt giùm một hạt mưa sa tôi về hạ giới ôm tà nguyệt đau thở qua tŕ giác không mầu làm sao vẽ
được ngàn sau nhục h́nh một tờ thân nhẹ như kinh cũng về theo gió
bất b́nh thở than mai sau hạt giống
khô vàng c̣n tôi ? c̣n với trần gian họa hoằn. 1990 Về nhà nhớ anh Xuân Vũ Về nhà khơi lại
giếng trong con cá giữa ḍng vẫn
lội như xưa ngày đi lưu lạc
không chờ hai mươi năm
cũ một tờ tùy thân là đất đá
của vô ngần là mưa trên núi hạc
vàng trên sông về nhà qua ngơ sầu
đông thấy đôi chim
sẻ lượn ṿng trên cây hồng hoa một
đóa rất gầy mẫu đơn
thược dược sum vầy dấu yêu trăng vàng trên
đỉnh ngọn cau sáng choang một giải
cầu ao hẹn ḥ về nhà theo ngọn
suối khe về khóc một
trận đầm đ́a tủi, thương. Ngátngát in h́nh, nghe sông quẫy đuôi một
khúc hóa rồng bay xa mười năm
thương, đuối nại hà thương chân
nước cột xó nhà lất lây nuối trăng thiêng đă xa bầy xót đêm huyền
mẫu rụng ngày thê nhi bây giờ nắng cũng hồ nghi muội hương c̣n một vết tỳ
dương gian vai sông nhẹ quá tơ
đàn rưng rưng phiến
thạch trôi bàng hoàng non. cuối tháng bảy
không ba mười năm
Giang Triều
hoa bỗng xót môi hồng
huệ xưa Nghe mùa băo trở trên sông chợt thương
về khóm huệ hồng mưa sa đ̣ đi khẳm
mấy giang hà e chừng con
nước trầm kha mặt buồn tịnh ḷng cũng
đắng hồi chuông đă nghe rồi
buổi phố phường mệnh chung Muộn về rong
tảo phù dung từ em sa dấu
mịt mùng xuân tươi âm thầm trong tĩnh
giới tôi bàn tay thương
cảm bồi hồi máu xương sông em trôi xiết
một đường rêu mù khóc ngấn lệ
cuồng hoa âm Sen hồ vội nở
t́nh câm giờ hoa cũng
trạnh vết cầm thu sơ phương tôi nhạn
trắng vô bờ tiếng kêu trầm
thủy đâu ngờ rực thanh. Hoàng hôn
qụy Hoàng hôn qụy gối nh́n gần hồng hoang vào cơi
tứ thân bời bời thấy chiều bay một cánh dơi con mắt tiền
kiếp nỗi đời châu
pha mưa trăng huyền mộ
la đà nhú lên thập ác hồn oa nữ về đội trời
thuở vá đam mê giờ sương thu
tịnh tư bề quạnh hiu phất phơ t́nh lạc nương chiều thức buồn đă
chín mùa yêu ái kề. cuối tháng
mười chín chín Nhiễu âm nói ǵ đấy ? không. không nghe thời gian đóng cánh
cửa rè vô chung như bay sắc loạn trùng trùng như em có một
mầu tóc hong chờ tôi nâng cằm tư lự thơ chữ đâu náo
động rơi tờ nguyệt câm vô tâm tôi. nghe em ? nhầm cái tâm nhiễu sóng vô
tầm lửa xung đạn tên một thuở truy lùng ra tôi lư lịch ngh́n trùng thất thu. cuối năm không ba Hành trang Đêm gần nghe tiếng gọi _________________xa khổ đau quằn
quại có là hành trang anh đi dưới nắng
điêu tàn cũng thầm ghi
lại đá vàng âm xưa trời đương
nắng trời chưa mưa ? làm sao gió nổi trong mùa bụi xanh lậm vào mắt đỏ
hồn anh tiền thân giờ cũng ngọn ngành mai sau. Mưa xuân Chợt nghe khúc khích mưa cười mười năm tái
hội cơn lười
lĩnh ru đă lâu xa hăm bụi mù cơi xanh biền biệt ao tù đản sinh sáng nay nguyên đán một ḿnh trải hồn xuân với mưa t́nh tứ giăng cửa xôn xao nói vĩnh
hằng ừ, nên một cụm hoa trăng vẽ vời. đầu bính tư Nhớ
một đoạn Râm ran ve trưa ô môi đỏ hây bông
phượng rực ngời nắng hoa ( qua đâu đó tóc
đuôi gà ở khoảng gáy
trắng thơm da nồng nàn ) ngó ǵ con lộ thênh thang hai con mắt đẹp xuống hàng chiêu sinh có ? không ? nơi kẽ rập ŕnh hay trời vén gió si t́nh chết ngây đứng trân nghe áo tỏ bày ơi ṿng nhuyễn
thể hồn bay một tờ. tháng tám linh hai Thân thồ tặng các bạn trong TQBT thân
thương, nhất là các bạn “Đàng Đông”một thời lừng lẫy PNL, NG~LU, PCH, NBS...... Ngày khuỵu xuống
trên thân. thồ kiếp xưa chim
hạc ốm o gầy ṃn hát ru trầm điệu vai thon gối đầu lên
nỗi mất, c̣n thịt xương em nhẹ quá như bông hường mà tôi cánh bướm tà
dương chập chờn chẻ hai lời vệt môi hôn mớm câu hoa mị
nhiếp hồn tân toan ừ! kiếp vui cũng
họa hoằn th́ đường quang
quẽ đừng băn khoăn chờ tôi-nơi-em-khất-đời-thơ có nhau vụng dại dăm tờ bối thơm. tháng bảy không ba Tôiyêutôiyêutôi gởi anh Vơ Đ́nh, sau khi
đọc Sáu mươi vụng
dại truân chuyên tôi chân địa ngục sẩy thiên đàng mù qua rồi tuổi
mộng phù du già thêm sương
nắng ngục tù tuổi yêu tôiyêutôiyêutôiyêu c̣n xôn xao giữa một
điều ắng yên tôi yêu mềm chút lụy
phiền yêu khuôn ngực chớm thuyền quyên hạ hồi yêutôiyêutôiyêutôi lỡ yêu thân
tượng dáng ngồi thiên thu sáu mươi. tôi.
dật lạc ? ù_________________________ yêu tôi phờ phạc tàn dư nỗi niềm. ba không ba Bay Ô ḱa sao mộng có chân sao mơ có cánh sao nàng ngập trăng để tôi cơn bệnh hằng
hằng không mơ cũng mộng không đằng cũng bay ~~ ~ ~
~ ~ ~
~ ~ Ư thường Đêm qua ḷng nặng u hoài sáng ra sông núi chẩy ngoài dặm
khơi buồn chơi vơi hồn chơi vơi sầu ai lên vút ngọn
trời xanh xưa tuổi tên không nhớ nữa từ hoang đàng mất
dấu niềm cư ngụ này chim chiều muôn cọng rác bay hồn tan tác vỡơ cánh gầy thu đông môi yên chừ sợi nắng hồng vê` hoa trăm nụ tàn không cuối đời. 1990 Mật
thất Mời ra cửa sắp đóng rồi tới giờ ngửa
mặt úp đời xuống nhau gối lên trăm sợi mơ nhàu nào ai biết
được sắc mầu của đêm. Cuối
năm, bộ hành Năm cùng thả bộ trầm ngâm bước chân như
thể vết cầm hoang xưa nghe ta cây cỏ sái mùa vàng hoe một ánh xuân vừa gợn xanh chao ơi vạt gió lung
cành mấy mươi
rồi nhỉ ? dăm thành khói
sương ! vận cùng nước chẳng khai
mương mà khua mạch sống nửa đường chắt chiu mộng về chừng đă hắt
hiu với tâm thương
tật sớm chiều ngụy trang thôi đêm với bóng tan hàng nhủ ta xuân biếc lầm than cội t́nh. Tàn niên Nhâm Ngọ Chạm ngơ
trăng ở một lúc nào đó, Đức
Phổ Đêm trăng chạm ngơ
hồn đầy thấy tóc bơi
một ḍng ngây ngất mềm tay cầm. tựa
hương thổ. êm chợt không gian
đứng khuất thềm mộ hoa mặt người không
phấn mà thoa trăng ngát triệu
triệu tinh hà quyển không sương len lén
cột vân mồng đă thương.
khắc ở vời trông hạnh đào. cuối tháng chín linh
hai Hoa trái Một chùm trái chín trên
cây một vùng hoa dại
nở đầy trước sân ngơ sau hiên trước
cũng gần trên trời dưới
đất cũng cần có nhau. Trên mây tặng một người
đi Cái sào đụng thấu
trần mây khều tôi rụng
xuống giữa ngày bặt tăm sao em không cuộn tơ
tằm để chi
sương góa lạnh căm áng
thờ gục đầu câu tặng đời
thơ đề không giữa
chốn ơ hờ nước mây mượn bàn tay xin bàn tay níu cho mưa ở bát đầy trăm
năm Sao em bỏ dấu
thăng trầm để tôi mây tía
cuồng thâm băo bùng bây giờ sào ở trên lưng mưa qua nắng ải chim cùng cực bay tôi ở rất lâu phương này hỏi em di lụy có
gầy tâm mê ? ngọn sào cũng đến hoang
tê trên mây và buổi vụng
về sơ sinh. janvier. 04 Nụ Môi cặn kẽ hỏi thăm môi nụ hôn khốc
liệt cháy thời xa xăm lạc buông níu sợi tơ tằm nền trăng huyên
ảo rụng nhằm sa môn thâm nghiêm sầu vấp
giữa hồn chồm lên sóng. tháp băi - cồn - ngục -
thân địa lu ngón tẻ tần ngần trăm năm môi
miếng một lần chấp nê. bảykhônghai Nguyệt
hồng Đợi ngày rụng bóng châu sa chờ tôi đỏ
mặt qua hà phố truy ngủ sau một giấc
thầm th́ râm ran chén mộng rù ŕ
chén mơ à cuộc đời rất đỗơi
thơ bơi quanh ḍng tửu đẹp mờ sương
trăng thuyền xưa bổ
xuống cung hằng nhoài tay giữ lấy t́nh khăng khăng ch́ m. Ra ngơ
gặp Ra đường gặp gái cười
tươi chợt nghe xứ lạ quê
người thấm đau ngàn năm bản mặt dàu dàu trái tim vô ư qua cầu gió bay ra đường thấy nắng hây hây quay về ngộ gió thổi đầy pḥng không. Xuân Sử
ở One-Tree-Hill Đồi một cây cây một đồi trông lên thiền tỏa xuống ngồi
thức mây tay nâng niu bát sum vầy hứng xanh châu lụy
sớt đầy khổ duyên bứng sang hồng
thắm cơi miền hạt chan chứa
gội hồn nhiên tảo tần. mai. 97 Chân dung
người bỏ hút Bước qua lằn
vạch ranh này là thôi trăn trở vạn ngày chinh yên từ sương
đau buốt một miền vàng trăng cũng
thảm xuống triền,
vực sâu ngó ai thương
thế buồn rầu mùa hen cỏ nát hoa nhầu tuổi xuân lạy hồn van chút thanh tân thôi đành giă biệt sinh phần hanh hao. Uống
một bữa nhớ Lạc Ừ say một trận
để đời có ta bần sĩ có
ngươi mạnh thường uống tràn một khúc
vô cương hát chơi mấy
đoạn sa trường giải giao bạn ta ! trăng sáng
phương nào ? nghe chừng ấy
nỗi ngọt ngào thê lương sợi dây đă bứt
trên đường rót đi, hồng
thủy lại tuôn giữa trời biết đâu mai mốt khóc
cười trăng treo c̣n một
dúm người ngẩn ngơ. BẠT CAO VỊ KHANH Hơi thở rướn của lục bát · tặng bậu,
mỏng dánh Bắt đầu... ... bắt đầu là
một lời tán thán (hay tán tỉnh cũng vậy thôi)
như vầy " em hai ơi sao em nhẹ hếu
(đẹp dàn trời) như cái bông hường (mới
nở) vậy mà tôi th́ (uổng quá!) đă là một con
bướm hết thời (quờ quạng). Nói cho
văn vẻ hơn một chút th́ là
em-nhẹ-quá-như-bông-hường-mà-tôi-cánh-bướm-tà-dương-chập-chờn. Như vậy tại-sao
lại ra nông nổi này khi viết lại thành lục bát em nhẹ quá (khi khổng khi không xuống hàng bất
tử) như bông
hường mà tôi cánh bướm
tà dương (lại bất
tử xuống hàng) chập chờn Tại-sao-không-là Em nhẹ quá như
bông hường Mà tôi cánh bướm
tà dương chập chờn
(như từ hồi
nẳm vậy đó, coi phải cái điệu th́
thầm thủ thỉ dụ dỗ vo ve ong bướm
... hơn không ) Nhưng mà tại sao
lại hỏi tại-sao. ( có khi nào ngồi lơ mơ,
đầu óc thả lang vơ vẩn, rồi bất
chợt ngó chăm bẳm vào bất kỳ một chữ
nào đó-chẳng hạn như chữ tại-sao, sẽ
thấy cái chữ tại-sao này nó kỳ cục như
chính cái ư nghĩa tại sao kỳ cục của nó
vậy). Không tin thử coi. Không tin nữa, cứ thử
lên giọng hỏi coi, tại-sao? Coi có câu trả lời
nào không. Hay chỉ là một sự im lặng dị
thường. Thiên hà ngôn tai! ngày khuỵu xuống
trên thân . thồ kiếp xưa chim
hạc ốm o gầy ṃn hát ru trầm điệu vai thon gối đầu lên
nỗi mất, c̣n thịt xương em nhẹ quá như bông
hường mà tôi cánh bướm
tà dương chập chờn chẻ hai lời vệt môi hôn mớm câu hoa mị
nhiếp hồn tân toan ừ ! kiếp vui cũng
họa hoằn th́ đường
quang quẽ đừng băn khoăn chờ tôi-nơi-em-khất-đời-thơ có nhau vụng dại dăm tờ bối thơm Xuống hàng là xuống
hàng. Chấm và hết. Không có hỏi han lôi thôi. Mà cũng
không có phân trần lếch thếch. (thơ chớ bộ
nhân t́nh nhân ngăi ǵ sao mà ỉ ôi... ) Xuống hàng là xuống
hàng. Giống y cái ngă ba đường đời vậy
đó. Tới đó là phải tan-hàng-cố-gắng.
Tới đó là phải
anh-đường-anh-tôi-đường-tôi. Tới
đó là người-lên-ngựa-kẻ-chia-bào. Có níu có kéo
có tŕ th́ cũng có cưỡng lại được
đâu. Th́ c̣n hỏi tại sao làm chi cho thêm ngớ
ngẩn. Mà có hỏi th́ cũng có ai trả lời đâu.
Thiên hà ngôn tai ! Tới đó th́
xuống hàng vậy đó. Mà điều có thấy không.
Tự dưng nghe như thảm thiết hơn khi
lời thơ bị bứt rời ra, đứt ĺa. Và
h́nh ảnh không c̣n là một bức tranh tĩnh (chết)
nữa mà trở thành một hoạt cảnh (sống,
động) hẵn hoi. Mà tôi cánh bướm tà
dương chập chờn. Thơ đi một hơi
một mạch nghĩa là vẫn c̣n đó, sức
sống. Sự liền lạc của chữ nghĩa mang
trong nó h́nh ảnh của gắn bó, của tồn
tại... nghĩa là của hy vọng (dù le lói)? Như
vậy là câu thơ không chuyển được hết
cái ư nghĩa của thôi-đành, của đành-vậy,
của cũng-đành, của đầu-hàng, của
chịu-trận, của hết-thuốc-chữa...
nghĩa là của tuyệt vọng. mà tôi cánh bướm
tà dương chập chờn (hai chữ "chập
chờn" rớt xuống hàng dưới in h́nh như
đôi cánh mỏi đă rụng xuống chiều nào,
thấy không) Câu thơ động
đậy làm h́nh ảnh cánh bướm xao xác, chấp
chới, như rụng, như rơi. Ư thơ
được phụ diễn thêm bằng h́nh thơ.
Tuyệt cú! Chẳng phải phương pháp audio-visuel
vẫn được coi là cách thức truyền
đạt hiệu quả nhất sao. Nhất ông, ông
hoàng... Đă biểu xuống hàng
th́ phải xuống hàng, vậy thôi. Th́ ừ ! kiếp vui cũng
họa hoằn th́ đường
quang quẽ đừng băn khoăn chờ ờ vậy đó mà
lạ lắm. Cái chữ "chờ" bỏ hàng
nhảy xuống đứng trơ trọi một ḿnh,
băn khoăn thấy rơ. Thấy không, cái t́nh cảnh
một-ḿnh-đứng-giữa-khoảng-chơ-vơ, cái
chữ "chờ" lơ láo đó. Dặn
đừng chờ mà thật ra biết rằng không
cần dặn. Nên dặn mà rất ngại ngùng. Bởi
có ǵ hứa hẹn đâu, sự chênh lệch đó, mà chờ mà dặn mà không
ngại ngùng khi dặn đừng chờ. Thành ra giữa
chữ "chờ" (lẽ ra) ở trên với
chữ "chờ" bỏ xuống câu dưới là
một khoảng cách có thật không đo được
của bao nhiêu ray rứt của bấy nhiêu do dự
của chừng ấy phân vân của rất mực
tần ngần, của một thú nhận về sự
thất bại tự thân nằm trong mối hạnh
ngộ bất thường. Và... thấp thoáng trong đó,
không chừng c̣n nguyên... một nỗi tiếc
thương. V́ vậy thơ làm sao êm
xuôi cho được khi cuộc t́nh đă đ̣i
đoạn như chính cái hạnh-phúc-thiên-tai vốn
đă là yếu tính của cuộc t́nh trái cựa. Thơ
phải trắc trở trặc trẹo cho đúng
kiểu tréo ngoe của t́nh yêu trễ năi đó thôi. Cho nên
có phải chính cái ngắt chữ bất ngờ như
hơi thở đứt quảng, cái nhảy câu bất
tử như cơn thở dốc đứt hơi, cái h́nh thức vặn
vẹo như cơn mê sảng đồng thiếp
mới nói được hết mức cái lạng
quạng cái băng hăng bó hó cái nhăn nhó chần
chừ cái nửa đời nửa đoạn cái dở
dang tức tưởi của những toan tính muộn
màng. (có nghe chăng, cái hơi thở hắt, cam đành!) Thấy chưa, thấy
cái xuống hàng lạ lắm đó chưa. Đêm chườm củi, khói ngây ngây nhà ai sưởi
muộn cuối ngày đông
miên bước chân đi
giữa vạn miền về nghe một chút
b́nh yên phập phồng đă quen đời gánh mênh mông vết thương
vết nhớ mặn nồng vết đâm... giả sử làm ngang
viết ( đọc, coi, ngó... ) vầy được
không bước chân đi
giữa vạn miền về nghe một chút
b́nh yên phập phồng đă quen đời
gánh mênh mông vết thương
vết nhớ mặn nồng vết đâm có thấy ǵ khác lạ
không. Người nghe chắc không thấy lạ. Nghe xuôi
tai. Nghe thuận thảo. Nghe êm ái như có ngón tay nghê
thường nào sờ soạng lên vết cắt c̣n rịn
máu. Nghe như có hơi thở trầm hương nào rà
sát lên lớp da non mới vừa bắt miệng. Thơ
đó. Có ǵ lạ đâu. Thơ y như hồi nào tới
giờ. Y như cái hồi cô Kiều chảy giọt
nước mắt thất thân theo kiểu
sáu-tám-ôi-kim-lang-hỡi
-kim-lang-thôi-thôi-thiếp-đă-phụ-chàng-từ-đây.
Hơn nữa muốn cho đúng điệu nhất th́
phải đọc và viết rơ ràng như vầy : (hai
chấm, xuống hàng) (thụt vô một hàng ) Ôi
Kim lang,hỡi Kim lang (xuống hàng) (ló ra một hàng ) Thôi
thôi thiếp đă phụ chàng từ đây Lục bát là phải
vậy. Luật chơi đă rành rành ra thế. Dẫu có
chịu chơi cách mấy (phá thể, biến thể...
ǵ ǵ đi nữa) th́ cũng phải trên dưới rơ
ràng. Sáu trên tám dưới. Sáu trên tám dưới. Sáu trên
tám dưới. Cứ như vậy đó mà
bốn-câu-ba-vần hay trường-thiên lưu liên sao sao
cũng được. (Ngoại trừ một ít bài ca
dao có 8,10,12,14 chữ mỗi câu cũng chỉ phá lệ
cho vui mà số lượng rất ít, không đáng kể) C̣n về nhịp thơ
(tiết tấu, ngắt câu ngắt chữ ) th́ phải
là nhịp chẳng (2/2/2/2 hay 2/2/4 hoặc 4/4) như
để phù họp với cách thở hít của người
ta, nhẹ nhàng, đều đặn, ḥa hoăn .Vậy sao
(lại tại-sao) mà ngang ngược trồi sụt cho
đến đỗi thắc thẻo thất
thường như vậy. đă quen đời gánh mênh mông vết thương
vết nhớ mặn nồng vết đâm mà không thắc thẻo
sao được v́ có phải vết nào cũng giống
vết nào đâu. Cái làm nên thương nên nhớ đâu
phải cái hời hợt cạn sớt phủi rớt
ngoài da. Cái làm nên thương nên nhớ phải là cái hun
hút thăm thẳm, cái trong trỏng tuyệt mù, cái
người-Huế-nhớ-nhau-trọn-đời, hết
kiếp. Như vậy nếu không xuống-hàng, nếu
cứ viết ngang bằng th́ làm sao khỏi lấn
cấn. Thử coi. Vết thương vết nhớ
mặn nồng vết đâm. Vết nào như vết
nấy. Ai mà chịu. Cái vết quan trọng nhất,
đầu mối của mọi thứ dấu vết
trên đời này phải có cái chỗ riêng của nó,
một ḿnh, để thấy được cái chỗ
đương hai hóa thành một, để thấy
được bỗng chốc đầu cổ tay chân
ǵ cũng mất tiêu ráo trọi mà chỉ c̣n gom lại có
một chỗ duy nhất, để gọi nhau nấn
níu, tượng h́nh mà cũng tượng t́nh nhất, cái
chỗ để gọi nhau "ḿnh ơi". Vết
đâm. vết thương
vết nhớ mặn nồng vết đâm (có nghe không hơi
thở rướn rờn rợn vết mặn nồng
!) Tại vậy đó mà
thơ cứ phải dẫy nẩy, vùng vằn, vụt
chạc v́ có quá nhiều điều lấn cấn,
tức tưởi, không yên. Muốn nói cho hết, cho
đủ, cho vừa th́ chỉ c̣n cách bứt tung ra
khỏi cái ṿng khuôn chặt chịa êm xuôi quen thuộc
đó. Có điều ǵ khó nói hay nói mà không thể nói
hết. Có điều ǵ phải giấu lại dù vốn
muốn phơi trần. Aám a ấm ức lỡdở.
Nửa chừng. Có điều ǵ muốn la hét mà môi
cứ ngậm câm. Hay miệng há hốc mà tiếng cứ
ứ nghẹn. ngồi bên cửa lọt ưu phiền dễ chừng năm
tháng đăơ quên ḷng người một ṿng dang
rộng xa khơi một ôm hụt
hẫng phiên trời thâm
căn ngồi nghe
thương thế lịm dần với mốc meo
nắng với tần
ngần mưa với mưa với mưa với mưa với môi bằn
bặt âm thừa khổ sai Mắt nhắm nghe
thơ hẳn cũng nói không trật rằng th́ là thơ
lục bát. Mà mở mắt ngó trừng trừng th́
lại ngờ ngợ không chắc. Cái h́nh ảnh và
nhịp điệu quen thuộc sáu tám đâu c̣n nữa.
Ma lực của vần điệu và cú pháp đă phù phép
hồn người ra khỏi cái mặt phẳng một
chiều tỉnh lặng để hóa thân vào cái cơi
lừng lững ba chiều. Ở đó thơ đục
đá đẽo tượng. Ở đó thơ điêu
khắc trầm luân. Có lúc nào thấy được
chăng cái h́nh người găy gập, ngồi bó gối,
gục đầu chịu trận dưới cơn
mưa xối xả của định mạng, hồn
thương phế, miệng ngậm câm đến
nỗi mỗi tiếng hét bất lực chưa kịp
thoát ra đă vỗ ngược vào lồng ngực
từng tràng sấm sét. Đọc thơ, nh́n thơ mà như
mường tượng sờ được từng
mảng-thơ bôi tô đắp trét. Thấy không, nỗi
phiền muộn như một thứ chất lỏng
dẻo nhẹo ẩm rít chảy-ngấm-thấm-lọt
vào ḷng người vốn dĩ như cái miệng
phễu nên hứng không sót một giọt nào, lệ
cường toan. Thấy không cái hụt hẫng có
thật, có thật đến quơ tay c̣n ôm
được cái trống không, thật như
đuôi-mắt-chân-chim đă mỏi, thật như đường-môi-cắn-chỉ
đă tưa, thật như sợi-tóc-ráng-chiều đă
tối. Thấy không, mùa nắng đă qua, em đă xa và mùa
mưa đang tới. Những giọt mưa mang hơi
ẩm phủ mốc meo lên tấm ḷng cổ độ.
Và t́nh chúng ta, t́nh chúng ta c̣n lại ǵ ngoài một nắm di
hài. ngồi bên lệ
cổ di hài dễ chừng năm
tháng đă dài thiên thu ngồi vàng vọt bóng trăng lu với riêng ngồi
lại ao tù thiết thân Thử chép lại bài
thơ theo cái khuôn khổ ngay ngắn, nghiêm chỉnh, cân
xứng như vốn dĩ đă ngàn năm coi c̣n có cái
tác dụng huyễn hoặc đó chăng ? Câu thơ lục bát tự thân rất xuôi chèo mát
mái, vần điệu thảo ngay, dịu dàng, dễ
chịu. Vừa có yêu vận vừa có cước vận
làm bài thơ có quá hai câu trở lên nối nhau khít rim,
chặt chịa, liền lạc như một tràng
chuỗi hột hiền lành mà vị trí và vai tṛ của
từng hột chuỗi được phân bổ
đồng đều tạo nên một thế quân b́nh
hoàn chỉnh. Nh́n như vậy, lục bát chính là thể
thơ biểu hiện rơ nhất cho cái thế thăng
bằng tuyệt diệu trong ḷng người Việt, bài
học khôn ngoan nhất của cuộc trường chinh
cam go dành đất sống với hai thế lực
đối nghịch thường xuyên, thiên nhiên và
ngoại xâm. Sự ḥa điệu giữa người và
người cũng như giữa người và thiên
nhiên đă phản ảnh trong cái nhịp hài ḥa, thuận
thảo, êm ái, tự tại... của những câu lục
bát ngay từ thời c̣n là ca dao bay lượn trên sông
nước ruộng đồng. V́ vậy, nếu có t́m
đọc lại ngàn bài lục bát cũng vẫn y cái
giọng điệu và nhịp tiết đều
đặn, hiền lành, ngọt ngào... như ru như
dỗ. Dỗ người v́ chính ḷng ḿnh đă
được dỗ yên. Ngay cả đến
thời gần đây, lục bát vẫn c̣n nguyên cái
thế thăng bằng dễ thương đó. Nh́n
một bài thơ lục bát của Nguyễn Bính được
chép tay bằng mực tím y như ngó một cô con gái nhà
lành, thùy mị, phía trước phía sau tề chỉnh, cái
ǵ cũng vừa vừa phải phải, như chính cái
đ̣i hỏi chừng mực của một thời
kỳ mực thước. Nhưng mà có c̣n nữa
đâu, cái thời vừa-vừa-phải-phải đó. Những khám phá mới
của khoa học và triết học giữa hai thời
hũy diệt lớn đă làm thay đổi hẵn
lối sống và nếp suy nghĩ của con
người. Đă có người kêu lên thượng
đế đă chết. Không biết ông ta có chết
thật không chớ con người th́ quả t́nh ngất
ngư đến mất thở. Khoa học tăng
hiệu năng tàn phá theo cấp số nhân, triết lư
cứu rỗi con người theo cấp số cộng,
chiến tranh làm mọc lên những thành phố lở lói
nhanh hơn cây xanh, máy móc tăng vọt tốc độ
của đời sống lẹ hơn suy nghĩ và đô thị vây khốn con
người trong những giấc mộng cụt
đầu cụt đuôi. Chung cư khoá trái cửa kín mít,
ngă tư ngă năm ngă sáu ngă bảy, đèn xanh đỏ
chớp tắt chớp tắt, chiếc đinh ốc
của Charlot, con chó điều-kiện-hoá của Pavlov,
miệng đại vực mở toác hoác ngay giữa con
phố triệu người, miệng đại vực
mở tanh banh ngay giữa lồng ngực ám khói, mặt
trời rồ dại, mặt trăng thất tiết...
Và con người, con người thành kẻ thất
lạc chính ḿnh. mỗi lần đi một hỏi
đường tôi chậm lụt
giữa nộ cuồng thế gian giữa trăm
khốc liệt giăng hàng t́m đâu tôi ? ở ngổn ngang
sự t́nh Không phải tự nhiên
mà lục bát đèo bồng làm mặt lạ. Tại
đă tới lúc người ta lạ mặt với chính
ḿnh và với cả thế giới chung quanh. Thiên nhiên
không c̣n là cơi trú ẩn bao dung và tha nhân th́ trở thành địa
ngục. Con người tới và đi như khách lạ
ngang qua cuộc đời tựa quán trọ buồn hiu.
Cơi nhân gian rốt lại chỉ là một cơi giả h́nh
và cuộc sống nếu có thật chỉ gom lại
trong từng khoảnh khắc. Chân lư thay đổi
như tṛ mạo hóa. Mọi đối cực của
cuộc đời là tṛ chơi của chữ nghĩa và
sự chọn lựa về một phía nhất
định chỉ là thái độ ngụy tín nhất
của con người. Đầu-đuôi, trên-dưới,
ngược-xuôi, trong-ngoài, tốt-xấu rồi ra
cũng chỉ là những khái niệm hết sức
tương đối, h́nh học không gian đă phá
vỡ định đề Euclide, ở bên ngoài trái
đất trên tuốt mấy tầng mây mọi thứ
đă lộn nhào, và sau cuộc đổi đời
năm ấy, những nấc thang giá trị cũng
lộn tùng phèo trong ḷng ta. C̣n lại ǵ không, có c̣n lại
ǵ không trong ḷng ta, thế quân b́nh huyền thoại. mỏng manh là sợi tơ
tằm hoang mang là tiếng
thơ thầm gọi tên là trăm con chữ
tật nguyền là trăm con chữ
tật nguyền ? ờ chữ nghĩa đă tật
nguyền nên chỉ đưa đến ngộ nhận
và bế tắc. Đến một lúc
tất cả trở nên nḥe nhoẹt, lờ mờ,
nhập nhằng, lợn cợn... đường ranh
biện biệt đă mỏng hơn sợi tơ tằm
th́ c̣n chỗ nào để phân biệt phải-trái,
đúng-sai, vui-buồn, mê-tỉnh... Đă không rơ ràng th́
chỗ nào là chỗ phải dừng. Mà dừng lại có
chắc đă đúng chưa khi hạnh phúc chỉ là
mặt này của đau khổ mặt kia, khi tiếng
cười có khi chỉ là ngụy trang của tiếng
khóc, khi yêu đương chỉ là mầm móng của tan
vỡ, và mộng mị chính là khởi đầu cho
một cuộc tự sát dịu dàng. Vậy th́ có cần
phải đi ngay về thẳng, đường đi
có c̣n chỗ tới khi chỗ về đă bít
đường lui. Sao không lung lăng khi chính ḷng ta
khệnh khạng, bối rối, mù mờ trước
những đối cực bất phân. Sao không xiên xẹo
khi chính ḷng ta c̣n không ngay ngắn, nữa là. chao ơi thiệt tội
đêm dài nghiến sâu thân
thế lạc loài thể thân chừ trùm cái bóng phân vân về mô cũng
đụng chút gần thịt xương ................. ta về nhang khói lắt lay thôi âm hồn nọ vẫn ngày
dương gian .................. ta về như gợn gió âm ở lâu vết
buốt ngực trầm tích
kia giọt mưa
giọt lệ đầm đ́a thất phu nhoè buổi ta về trắng không nghe không em, thơ như
cái hơi thở rướn từ một vết
thương chí tử, vói, níu, bắt tràm qua cuộc
sống, như cái hơi thở hắt từ một trái
tim đă mỏi nấn nuối qua bờ cơi tử sinh.
Những câu những chữ rơi, rụng bất
ngờ như chính những
bày-đặt-rất-t́nh-cờ của định
mạng. Đọc lại trên môi, đọc lại trong
mắt để thấy rơ ràng cái chúng ta không thấy
được, bộ mặt thật của cơi
người, phân vân, lay lắt, lộn xộn, lu bu,
rối bù... Thơ như một cố gắng vớt vát
để định h́nh cái không có h́nh dáng nhất
định, cuộc đời, t́nh yêu, hạnh phúc,
đau khổ, niềm vui, tiếng khóc, câu cười...
đă không c̣n là cái như ta đă tưởng, đă thay
đổi rồi khi chính ḷng ta đă lụy, từ khi... Bởi vậy, đâu
phải khi không lục bát bỏ hàng rẽ lối,
chệnh choạng, khấp khểnh. Bởi chính ḷng
người đă thương tật nên vóc h́nh cũng
khấp khểnh, chệnh choạng, bỏ lối rẽ
hàng đó thôi. Mà hổng chừng
phải vậy lục bát mới tận tụy
được cùng ta, cuộc trầm luân đó. Từ khi Picasso chẻ
h́nh người ra làm trăm mảnh vụn th́ bộ
mặt nhân gian cũng đâu c̣n lành lặn nữa.
Hoặc chỉ lành lặn theo cái mỹ cảm mới.
Mỹ cảm của chất nổ banh da xé thịt,
của ḷ thiêu người, của ám sát chính trị,
của họa diệt chủng... Lần này, với Hoàng
Xuân Sơn cái trật tự lành lặn cũ cũng
phải bị phá đổ đi để lập
lại một trật tự mới, trật tự
của cuộc điêu tàn mới. Lục bát bị xé ra
từng mảnh rồi ráp lại theo cái nh́n vỡ
vụn của con mắt điêu linh. Chỏng
ngược đầu xuống đất, mọi
sự có dị thường hơn khi đứng hai chân
trên mặt trần gian này mà làm thơ ? Thơ lộn
lạo như cơi hồng trần tất tả, thơ
hổn hển khi con tim đập sái nhịp nhân gian,
mệt đừ tiễn cung . vút một đuôi mày hỡi ơi t́nh
lụy ngón tay trễ tràng Từ cái vị trí
lỏng chỏng của cuộc sống bất an,
của cái tâm bất định, của cái t́nh bất
khả, thơ là đường bay lêu lỏng của con
tim bất trắc trong một thế giới bất
ổn. Như vậy có ǵ bất thường đâu khi
lục bát vặn vẹo, co rúm hay luông tuồng suồng
să ... chẳng qua như cái hơi thở của ḿnh,
những khi... đời dở chứng. ... khi đó, con tim
nhỏ xíu đập, cḥi như đuôi cá mắc cạn ... khi đó, cổ
thắt nghẽn như cái cần đàn bẻ quặp
lại sợi trúc ti lệ từ trích
một nét ngang nguyền thân
đuối . lả quy hàng mỵ
nương Khi đó, lục bát là
hơi thở rướn níu ta lại với cuộc
đời. CAO VỊ KHANH Return
to The Writers Post |